Mãi mãi là bao xa



"Mãi mãi là bao xa Trong ký ức của ta Có cánh hoa nằm lại Chớm 19 xuân xanh..."

Tuấn à, hôm qua tao mơ thấy mày!
Tuấn Chiến :D (đừng trách vì tao gọi m như thế nhé!), thật ra là 2 đêm liền, m trở về… T cứ nghĩ không phải là mày ra đi mãi mãi, chỉ là m tạm thời đi vắng, chỉ là tạm thời thôi. Như giấc mơ đêm qua ấy, m quay về, nhưng không nhớ gì hết…

T đi làm đồng về, gặp người giống y chang m lạc ở ruộng mía, t ngạc nhiên lắm! :D Có phải Tuấn k? Nhưng cái người t gặp quần áo lấm lem, gầy nhẳng, gương mặt bơ phờ, ánh mắt thất thần… có lẽ đã lang thang nhiều ngày lắm! T chạy lại nắm tay m: “Tuấn ơi,.. có phải m k?... M vẫn còn sống ư???...”. Đáp lại tao cũng là ánh mắt ngạc nhiên không kém, pha chút sửng sốt. Người đang đứng trước mặt tao đây, trớ trêu thay lại không hề biết mình là ai…

-“Lúc tớ tỉnh lại, tớ đang ở trên ngọn núi cao, trên đấy lạnh lắm, tuyết trắng xóa cả một vùng! Có một cậu bạn ở đó nữa… Tớ không nhớ được gì… Tớ rơi xuống và tìm đường về đây!... Tớ nghĩ t là con trai nhà…”
-”sao cậu nghĩ thế?”
-”mấy hôm trước, t nhặt được tờ báo cũ đăng tin con trai nhà ấy mất tích, trùng khoảng thời gian tớ tỉnh dậy trên núi ! Có lẽ nào tớ là cậu ấy! Giúp tớ với!!!”
-”... có một nhà nữa cũng mất con, nhưng con họ chết rồi, đó là bạn tớ, người ấy và cậu.. giống nhau y đúc!”
Tao đã đưa mày về nhà, gặp lại gia đình mày! Chính là m Tuấn ạ!!! Còn gì vui hơn thế, lại một lần nữa được gặp m, cùng trò chuyện…



Tỉnh dậy sau cơn mơ, tất cả biến mất! Mày - nụ cười tươi rói, ánh mắt chất chứa tâm sự, bàn tay ngày nào chia tao quả thông… tất cả mọi thứ thuộc về mày đều tan biến như chưa hề tồn tại! Không ai biết tao đã buồn nhiều như thế nào khi mày ra đi mãi mãi… kể cả mày cũng vậy!

Nếu thời gian có quay trở lại, vẫn chung bàn nhé!!! <3

Nhận xét

  1. hôm trước mẹ chở t đi ngang qua chỗ cái miếu m bị tai nạn ấy ^^ t có nghĩ về m! Tối đó t lại mơ m trở về, nhưng m là một hồn ma! m cười cười rồi vẫy tay chào t :") t đã vui thật đấy! bóng dáng ai thân quen lẫn trong đám học sinh cuối cấp, ánh mắt, nụ cười vẫn rạng ngời.... lạ là chỉ có t có thể thấy m, nhỏ Thắng cũng không thể thấy, dù t đã cố hét lên để chỉ cho nó biết sự hiện diện của m... m thấy t ngốc không khi mà trong mơ cứ nghĩ m vẫn luôn là đứa ngồi cạnh t ^^ Nhưng không, chẳng thứ gì có thể chứng minh m tồn tại. Con đường quen thuộc bao lần t vẫn cố tình đi qua để mong thấy m... Nó đã từng đặc biệt vì có m. ..vậy mà giờ đây với t nó trống rỗng và u buồn... Khi về qua chỗ cái miếu, tự dưng t suy nghĩ nhiều lắm! t thầm khấn m sống khôn thác thiên sẽ phù hộ cho t, nhưng t chợt cười "chúng ta chưa từng là chúng ta", chỉ mong m phù hộ che chở cho mẹ và em trai m được bình an! T cũng thầm mong cho mẹ t được bình an~ "Mẹ ơi, đi qua đoạn này mẹ nhớ cẩn thận nhé! hay từ sau mẹ đem theo củ tỏi..."
    cầu trời khấn phật cho mọi ng đc bình yên!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến