Giấc mơ



Những chiếc khinh khí cầu rực rỡ trên nền trời xanh, ngàn tia nắng vàng lấp lánh, tòa lâu đài cổ lấp ló trong rừng lá phong đã ngả màu , tiếng dương cầm du dương... Đó là giấc mơ thường xuất hiện suốt thời thơ ấu của tôi! Thật tuyệt đúng không?!...

Nếu ai có thắc mắc sao mộng mơ thế, tôi xin cười trừ... nhỏ đã thế rồi, biết làm sao giờ! 😍
Giấc mơ của tôi, yên bình và tràn ngập sắc màu! Đôi khi tôi còn thấy mình là chú bướm vàng, mải bay theo hương hoa mà bay lạc vào lâu đài đó! Rồi có lần lại thấy mình đứng trong khinh khí cầu, phiêu du khắp nơi...

Giấc mơ ấy cũng lâu rồi không còn xuất hiện nữa, chừng chục năm gì đấy! Chỉ đôi khi vô tình nghe đc bản dương cầm quen thuộc, mới bất chợt nhớ ra. Cảm giác đó lạ lắm! Cứ như gặp lại người xưa cũ, có chút buồn, chút vui, vương vấn mà lại suy nghĩ, sống mũi cay cay... Mối duyên ấy, sao mà mỏng, nửa nhớ nửa quên...

Nối tiếp những giấc mơ tươi đẹp là những cơn ác mộng! Có lần tôi mơ cướp vào nhà, chúng rút súng bắn mọi ng, tôi nằm thoi thóp giục mẹ trốn đi. Ấy là cảm giác bất lực khi không thể làm gì được để bảo vệ những ng mình thương yêu... Hay là mơ chú tôi gặp nạn... Nhưng giấc mơ tôi sợ nhất lại không hề có cốt truyện. Tôi sợ hãi những dòng kẻ cứ dao động không ngừng, sợ cả cái chấm tròn lạc vào trong đó, không biết lối nào dừng, không biết làm thế nào để thoát ra, cứ như vậy hỗn loạn và cả tĩnh lặng nữa... Có khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng mắt còn ươn ướt, ôm gối sang giường mẹ khóc thút thít... 😊😊😊

Tuổi thơ khờ dại... Chuyển nhà, tôi sợ tiếng tàu biển, hàng đêm trốn trong chăn mà tim đập thình thịch, sợ bóng đêm, cố nhắm chặt mắt vì lỡ mở mắt ra lại thấy thứ không muốn thấy thì sao. Có những nỗi lo âu mà khi lớn lên ta vẫn không thể nào hiểu nổi ^^! "Mẹ ơi, con ma kêu, con sợ lắm... huhu..." 😂😂😂 Cho dù có chị gái nằm cạnh thì tôi vẫn cứ sợ!




Lớn thêm nữa ta mơ gì? Một khoảng trời lấp lánh ánh sao, một bóng hình thân thương, một nụ cười trong như nắng hay một đóa hoa thơm, sự chia ly, mất mát hay cả nước mắt...

Mọi giấc mơ với tôi đều như vậy, chợt đến ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, đến khi tôi tập quen với nó cũng là lúc nó bỏ đi, không có cách nào biết trước... Khi nhận ra thì đã quá xa xôi rồi!... Không thể nào nắm giữ...

Phải chăng mơ chỉ là mơ, không thể nào thành sự thật? Mọi giấc mơ liệu có kết thúc bằng nước mắt? 

Những giấc mơ của tôi trốn đi đâu rồi? Quay trở lại đi, đôi khi mong lắm...!

Nếu bây giờ tôi có một mơ ước, phải làm sao để giữ chặt nó đây? Làm sao để nó trở thành sự thật? Và liệu tỉnh dậy nước mắt có chứa chan?




Nhận xét

Bài đăng phổ biến