Noel đầu tiên

"Cậu của năm đó chính là cậu tuyệt vời nhất. Nhưng tớ của mãi sau này mới là tớ tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng ta cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân."
Lớp 2... Chuyển nhà, chuyển trường, mọi thứ xảy ra với t giống như một sớm thức dậy có người khổng lồ nào đó nhón ngón tay nhấc bổng con bé lên rồi đặt nó ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. T tập làm quen với mọi thứ, từ thầy cô, bè bạn đến cả những trò chơi thường ngày. Phải mất một thời gian để hiểu đc nắng hanh, gió biển và hương hoa, và để yêu thương chúng nữa...

Trường mới của t là trường làng nên rất ít học sinh, mỗi khối chỉ có 1 lớp, học sinh trong trường dường như đều quen mặt nhau, nửa ngày đi học nửa ngày cùng nhau chăn trâu, cắt cỏ... Trường nhỏ lắm, có vài gian mái ngói tường rêu, xung quanh có lũy tre già bao bọc. Sân trường là nền đất, tháng 4, tháng 5 cát bay mù mịt, phía sau có một mảnh rừng bạch đàn nhỏ, lúc nào cành lá cũng rì rào theo gió, phía trước có cây thông già cỏ thụ, gốc của nó một sải tay trẻ con ôm không xuể... Lũ trò nghèo chúng t thuở ấy có trò chơi thử lòng gan dạ là chui xuống hào giao thông, hầm trú và cả hố bom nữa, đó là những gì còn sót lại từ sau cuộc chiến tranh biên giới. 

Lớp 3... Chúng t có trường mới!


Lớp 4... Khối 4 thường có thêm 1 lớp nữa từ trường làng khác dồn sang học ghép. Chúng t được chia ra thành 2 lớp, một của cô Loan, một của cô Vân, mỗi lớp chỉ vẻn vẹn 25 học sinh. Mà thời đó đã mất cân bằng giới tính rồi, mỗi lớp khoảng 5, 6 đứa con gái thôi. T học lớp cô Loan, sáng hôm chia đó t còn khóc tấm tức vì không được chung lớp với nhỏ bạn thân nữa cơ và rồi bị thằng Hải cuội cười cho thối mặt (lên tận cấp 2 nó vẫn cười được chuyện ấy!). Nhỏ bạn t học giỏi được làm lớp trưởng lớp cô Vân, t thì tiếp tục giữ chức lớp phó bên này.

Dù khác lớp nhưng 2 đứa vẫn thân thiết lắm, cứ mỗi giờ ra chơi bọn con gái lại cùng nhảy dây, nhảy lò cò, còn đám con trai hết đứng nhìn rồi lại trêu chọc, chí cha chí chách như lũ chào mào mổ quả xoan ^^! Có một bạn rất hay trêu, lại còn nhảy vào chơi chung, cũng vui lắm...

...Đông về, tháng 12 rét căm căm, t không hiểu do trẻ con không chịu được gió bấc hay là những ngày xưa lạnh giá hơn... Chỉ nhớ có lúc mình phải co ro ủ trong manh áo cũ, nem nép sau khe cửa lớp để tránh cơn gió buốt lạnh đang rít ngoài kia... Những ngày cuối năm, mỗi ngày lại thấy người ta phát thánh ca và lời chúc Giáng sinh an lành trên tivi, t cũng không tài nào hiểu hết được khái niệm Giáng sinh, chỉ ấn tượng sắc đỏ trắng xanh và tiếng chuông trong trẻo... Chị t đi học về rối rít khoe với cả nhà chiếc dây buộc tóc mới và những viên kẹo ngọt - quà noel lớp tặng, t cũng thầm ao ước...


Một sáng thứ bảy ấm áp, có món quà nhỏ xinh gói ghém cẩn thận được chị lớp trên trao tận tay t - món quà Noel đầu tiên trong đời! Còn chưa kịp hỏi tên ng tặng thì chị gái nhanh nhảu giành lấy, chạy vút đi "Mẹ ơi cái Q được tặng quà này mẹ ơi... có ai tặng quà nó này...". Chị kia cũng vội vã đi mất, xa xa lấp ló ở ngã 3 có bóng ai với chiếc áo màu xanh lá quen thuộc. "Là nó à? ^_^ bữa nay bày đặt thế..."




Người mở hộp quà năm đó k phải t, t được nhận lại nó khi mọi thứ đã phanh phui hết cả rồi T.T Đó là một con búp bê hình ông già Noel ^^ kèm theo một mảnh giấy nhỏ ghi nắn nót:

"Ký tên

*************
I Love You"

Hai má nóng bừng bừng, t thực sự rất ngạc nhiên, vừa vui vui vừa hồi hộp lại xấu hổ vô cùng! Cái tên này không xa lạ nhưng thực sự không phải người mà t nghĩ đến. Cứ ngỡ là nhỏ bạn thân với cái áo xanh đó, nhưng không, cũng là áo xanh, nhưng lại là một người khác... Chị kia là chị họ của cậu ấy. Nhưng chữ đẹp như thế này thì không phải, mấy năm qua t quá rõ nét chữ cậu ấy. (Cô giáo lớp 3 của t thường chỉ định các bạn học khá kèm các bạn học kém tập đọc và viết). Chị t được thể trêu mãi, phát phiền lên được :3 cứ hỏi mãi nó là ai, sao tặng m,... Mẹ xem rồi cười cười, lân la hỏi con nhà ai đấy, chắc nó muốn chép bài m hả con? Nhưng không mà, từ dạo chia lớp thì c ta học lớp bên rồi. Tính trẻ con, sĩ diện và cả xấu hổ, không nói không rằng tôi vào nhà lấy bật lửa đem mảnh giấy ra sau nhà đốt. (Bây giờ nghĩ lại thấy mình ngu quá, giữ lại mà làm tin để bắt đền phòng khi ế chứ :v). Cả ngày đó t băn khoăn nên làm gì nhỉ? T hỏi mẹ, mẹ bảo nếu con khôn thích thì đem trả bạn nhé! Nhưng t cũng thích món đồ ấy mà :( nhưng thôi, t quyết định trả lại, thầm trách bà chị đáng ghét xé nát cái hộp...

Chờ mãi mới tới thứ 2, t dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc áo len màu trắng ngà thật đẹp, nhờ mẹ thắt cho 2 bím tóc xinh xinh. Còn về món quà, do sợ các bạn khác nhìn thấy nên t bảo mẹ cho nó vào vỏ túi bánh bịt kín lại rồi đi học thật sớm (sau này nghĩ lại t cảm thấy đó là quyết định không thể ngu xuẩn hơn, bôi bác hết chỗ nói :v). Nói qua về cậu bé kia, da rất trắng, nhỉnh hơn các bạn khác một chút, tóc hanh vàng, đôi mắt lơ đãng lúc, điệu cười nhếch mép lúc nào cũng thờ ơ... Đáng yêu lắm!!! Cậu ấy luôn đi học rất sớm, đúng là học sinh cá biệt! Mặc dù trường học ngay sau nhà nhưng t chẳng bao giờ đi sớm như v, nhưng hôm đó là ngoại lệ! Sớm mờ sương, cả trường mới chỉ có 3 đứa trẻ là t, cậu ta và 1 thằng bạn thân của cậu ấy - đứa mà t cực ghét >:( Vào lớp cất cặp, lấy hết can đảm, t lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian "Ê, ra tao bảo", cậu ta cười nhếch mép o.o "trả mày này!", t ném con búp bê vào mặt cậu ta rồi bỏ về lớp trước, nghe thấp thoáng tiếng thằng bạn "nó trả m cái gì thế?". Cậu ta im lặng, cất vào cặp, lạy hồn, cậu ta biết giữ bí mật!!!




Đen cho t, hôm đó cô giáo t bận, 2 lớp học cùng nhau, vì hnay có 2 bím tóc nên suốt buổi t bị trêu hoài. Vào học thấy thằng Tiến có ông già Noel y chang vậy mỗi tội khác màu, của cậu ta tặng luôn. "a, nó trêu mình!", t max tức giận. ơ, nhưng bọn con gái không đứa nào có, kể cả nhỏ bạn thân mình... Giờ ra chơi vẫn là nhảy cò, nhảy dây, và cậu ta vẫn thế, vẫn hay trêu, nghêu ngao hát, và phá đám. Bực lắm rồi, t bỏ chơi, túm áo cậu ta lôi xềnh xệch về phía cửa lớp. "bỏ ngay cái dòng thứ 3 đi nhá" - "không bỏ đấy thì làm gì được nhau?" ôi trời ơi... cậu ta lại cười nhếch mép ='.'= chậc, hồn t bay đi đâu mất r... t tỉnh bơ, đáp cụt lủn "tao đánh được mày!" rồi nhéo cậu ta đau điếng. Hồi tiểu học t côn đồ nhất nhì khối đấy =.=!



Kể từ đó t luôn tránh mặt cậu ấy, không nói chuyện với cậu ấy, có lẽ t ngại, sau này lớn lên, hồi tưởng lại t luôn canh cánh trong lòng... Có một bạn nam lớp bên hay hát, hay trêu chọc, lớn lên cùng với tuổi thơ t. T nhớ khuôn mặt tươi cười ướt lép nhép nước mưa, bất chợt thò lên sau ô cửa sổ lớp học nhìn t làm t giật mình rụt vội cánh tay. T nhớ cậu bạn hay sà vào nhảy tranh lượt. T nhớ cậu bạn ngồi sau giật tóc t... Nhớ cả những lúc bực mình vì ai đó lười học làm t mất công kèm... Tôi nhớ những cái nhìn lạnh tanh rồi vội vàng quay bước... Nhớ cả những ngày đạp xe qua lại một con đường chỉ mong vô tình bắt gặp 1 bóng dáng thân quen... Nhớ nhiều lắm...




Ngày chia tay bậc tiểu học, lớp bên chụp ảnh, lớp t thì không. Con bé hàng xóm học lớp ấy cầm tấm ảnh khoe t, chà, cậu ấy cũng bảnh lắm chứ, t thầm mong có thể lưu giữ chút hình ảnh cậu ấy những tháng năm tiểu học... Một trưa hè, tình cờ dạo chơi sâu trường cũ vắng lặng, t phát hiện bức ảnh kỷ niệm kia bị xé vụn, rắc tung tóe, t cứ thế lang thang khắp chiều chỉ để tìm kiếm một khuôn mặt thôi... Và rồi cũng thấy, t đem mảnh đó về cất kín trong hộc bàn! Năm tháng trôi qua, mảnh ký ức đó bây giờ ở đâu t cũng không biết nữa... Nếu ngày đó t không cư xử như thế thì có lẽ chúng t vẫn là bạn, vẫn cùng cười đùa dưới khoảng trời trong trẻo với cây thông già yên ả... Nếu như ngày đó t không nói những lời như thế thì có lẽ khi gặp cậu t vẫn có thể mỉm cười với cậu.... Nếu như ngày đó... Noel đầu tiên!

T nhớ những buổi vô tình chung đường về hổi cấp 2, cả 2 im lặng, cúi đầu, lặng lẽ đạp xe vút qua nhau...


Tái bút: giờ ai đó đã lấy vợ (Đám cưới k mời mình :/ ) và có nhóc tì đáng yêu lắm rồi nhé! đẹp trai như bố nó ngày xưa ;) chúc mọi người Giáng sinh an lành!!!

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến