Rơi
"Trong nhân gian có 2 điều không thể giấu: một là khi say, hay khi đã yêu ai rồi..."
Câu hát này bỗng dưng vang lên bên tai, mở zing mp3 tìm và nghe đi nghe lại... Một hồi rồi nước mắt rơi... Tôi không biết tại sao mình khóc, chỉ biết là rất buồn, cảm giác mất mát quay trở lại, một lần nữa... Nước mắt lã chã rơi, cứ như thể sẽ không bao giờ ngừng...
Những ký ức được dịp tìm về... Có phải bản thân đã quá đa cảm không? Bỗng dưng thấy giận bản thân quá... Thật lòng muốn tìm lấy một chút an ủi, vỗ về, nhưng tôi hiểu rằng điều ấy không có thật. Chỉ có những tiếng khóc khi vắng người thôi!
Tại sao lại thấy đau lòng như vậy??? Tại sao mọi việc tôi làm dường như đều đã sai rồi??? Không thể đổ tại cho tuổi trẻ, không thể nào... Chỉ biết là thanh xuân không kéo dài mãi mãi nhưng những tổn thương là có thật. Trong lòng rối bời, rốt cuộc nên làm gì đây?
Muốn say mèm một trận, muốn được khóc òa như con nít...
Tôi nhớ ngày nhỏ mẹ mua một chú mèo con, nó xù lông gầm gừ tối ngày. Tôi lân la lại gần, cho nó ăn, cho nó uống, kiên nhẫn làm quen với nó... Khi mệt lử nó cuộn tròn, trốn vào một góc ngủ, cô đơn, nhỏ bé, hoang mang,... Bất giác nghĩ tới mình!
Thực sự tôi rất sợ sự cô đơn, sợ bị bỏ rơi, sợ lắm... Dường như linh cảm thấy một người nữa lại sắp rời xa tôi rồi!!! Thật sự không hề muốn! Ước gì có thể dừng được thời gian...
Đêm đã khuya, lặng im căn gác, mọi thứ đều lặng im, và cái chấm xanh kia cũng k còn sáng nữa...
Câu hát này bỗng dưng vang lên bên tai, mở zing mp3 tìm và nghe đi nghe lại... Một hồi rồi nước mắt rơi... Tôi không biết tại sao mình khóc, chỉ biết là rất buồn, cảm giác mất mát quay trở lại, một lần nữa... Nước mắt lã chã rơi, cứ như thể sẽ không bao giờ ngừng...
Những ký ức được dịp tìm về... Có phải bản thân đã quá đa cảm không? Bỗng dưng thấy giận bản thân quá... Thật lòng muốn tìm lấy một chút an ủi, vỗ về, nhưng tôi hiểu rằng điều ấy không có thật. Chỉ có những tiếng khóc khi vắng người thôi!
Tại sao lại thấy đau lòng như vậy??? Tại sao mọi việc tôi làm dường như đều đã sai rồi??? Không thể đổ tại cho tuổi trẻ, không thể nào... Chỉ biết là thanh xuân không kéo dài mãi mãi nhưng những tổn thương là có thật. Trong lòng rối bời, rốt cuộc nên làm gì đây?
Muốn say mèm một trận, muốn được khóc òa như con nít...
Tôi nhớ ngày nhỏ mẹ mua một chú mèo con, nó xù lông gầm gừ tối ngày. Tôi lân la lại gần, cho nó ăn, cho nó uống, kiên nhẫn làm quen với nó... Khi mệt lử nó cuộn tròn, trốn vào một góc ngủ, cô đơn, nhỏ bé, hoang mang,... Bất giác nghĩ tới mình!
Thực sự tôi rất sợ sự cô đơn, sợ bị bỏ rơi, sợ lắm... Dường như linh cảm thấy một người nữa lại sắp rời xa tôi rồi!!! Thật sự không hề muốn! Ước gì có thể dừng được thời gian...
Đêm đã khuya, lặng im căn gác, mọi thứ đều lặng im, và cái chấm xanh kia cũng k còn sáng nữa...
"Trong nhân gian có hai điều tôi muốn biết: một làm sao quên, hay em đã yêu ai rồi..."
Nhận xét
Đăng nhận xét